Tin Mới
Loading...
Breaking News
Loading...
28/06/2014

ĐIẾU VĂN NHỚ THƯƠNG MẸ

28.6.14
NHỚ THƯƠNG MẸ
            Kính bạch Chưtôn đức Thượng tọa, Đại đức.
            Kính thưa quí đại biểu cơ quan, ban ngành, đoàn thể.
            Kính thưa bà con nội ngoại gần xa cùng láng giềng và bạn bè thân thiết…
            Chỉ ít giây phút nữa thôi, cát bụi sẽ phủ đầy áo quan của Mẹ, Bà, Cô, dì của chúng tôi. Vĩnh viễn từ đây xã hội Việt nam sẽ mất đi một công dân gương mẫu, giáo hội Phật Giáo Việt Nam sẽ mất đi một phật tử trung kiên, bà con láng giềng sẽ mất đi một người bạn chân tình, và đau đớn thay gia đình chúng ta sẽ mất đi một người mẹ người Bà vô cùng yêu quí đầy lòng bao dung độ lượng. Trong giây phút đau thương không gì bù đắp được này, gia đình chúng tôi xin đọc điếu văn để bày tỏ lòng thương tiếc người Mẹ , người bà vô cùng kính yêu suốt một đời lao lực, suốt một đời cơ cực để lo cho con cháu.
            Nhớ Hương linh xưa!
            Mẹ sinh ra trong một gia đình nhà nho nghèo ở thị trấn Vân Đình, huyện Ứng Hòa, Hà Nội. Thuở nhỏ chân lấm tay bùn giữa cảnh đồng một nắng hai sương!
            Trong buổi đầu giặc Pháp xâm lăng, Mẹ đã cùng Cha tham gia công tác tuyên truyền Mạt trận Việt – Minh. Nhưng rồi bị bọn mật thám Pháp hỏi lùng sục truy lùng. Cha mẹ đành đức ruột rời xa làng quê yêu dấu dắt nhau vào Đồng Nai làm phu cạo mũ cao su. Tưởng cuộc sống sẽ được bình yên. Nào hay chỉ vì cai đồn điền vô cùng hung tàn bạo ngược. Không chịu nổi những làn roi đau buốt, Cha Mẹ đành dắt nhau về Di Linh làm phu đồn điền trà. Vẫn một lòng kiên trung vì dân vì nước. Vẫn sinh dưỡng tám con trưởng thành hạnh phúc…..
            Thương ơi!
            Trời Bảo Lộc bỗng dâng sầu dậy thảm.
            Tiễn Mẹ đi lụy cảm ưu phiền
            Sụt sùi mưa gió oan khiên
            Nhẫn tâm chi hỡi cõi thiên đoạn trường
            Mẹ đang sống tình thương rất mực
            Bỗng hay đâu bệnh ác xéo dày
            Ngọn đèn trước gió lắt lay
            Từ đây đành đoạn chi hai cõi đời!

            Nhẫn tâm chi vậy hỡi trời cao xanh
            Trời không có mắt trời đành đoạn chi!
            Dẫu rằng sông gợi thác về
            Làm sao ngắm được não nề tâm can!

            Mẹ ơi!
            Nhà cao cửa rộng còn đây
            Sao Mẹ không hưởng những ngày thảnh thơi!
            Từ nay vắng bóng Mẹ rồi
            Cháu con của Mẹ buồn ơi là buồn
            Nhớ thương Mẹ khóc mấy dòng
            Chúng con bái biệt vô cùng đốn đau!!!
            Cúi xin đất rộng trời cao

            Mẹ thành chim hạc bay vào cõi tiên

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer